Search

Проповеди

Chủ đề 1: Tội/Tội lỗi

[1-1] Trước Tiên Chúng Ta Phải Biết Về Tội Lỗi Của Chúng Ta Để Được Cứu Chuộc (Mác 7:8-9, 20-23)

Trước Tiên Chúng Ta Phải Biết Về Tội Lỗi Của Chúng Ta Để Được Cứu Chuộc (Mác 7:8-9, 20-23)
(Mác 7:8-9)
“Các ngươi bỏ điều-răn của Đức Chúa Trời, mà giữ lời truyền-khẩu của loài người! Ngài cũng phán cùng họ rằng: Các ngươi bỏ hẳn điều-răn của Đức Chúa Trời, đặng giữ theo lời truyền-khẩu của mình.”
 
(Mác 7:20-23)
“Vậy, Ngài phán: Hễ sự gì từ người ra, đó là sự làm dơ-dáy người! Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác-tưởng, sự dâm-dục, trộm-cướp, giết người, tà-dâm, tham-lam, hung-ác, gian-dối, hoang-đàng, con mắt ganh-đố, lộng-ngôn, kiêu-ngạo, điên-cuồng. Hết thảy những điều xấu ấy ra từ trong lòng thì làm cho dơ-dáy người.”
 
 
Đầu tiên, tôi muốn định nghĩa tội lỗi là gì. Có những tội lỗi được định nghĩa bởi Đức Chúa Trời, và có những tội lỗi được định nghĩa bởi loài người. Từ tội lỗi, trong tiếng Hy Lạp, có nghĩa là ‘đánh trượt mục tiêu’. Điều đó có nghĩa là bạn không thể làm đúng. Đó là một tội lỗi nếu chúng ta không đi theo các mệnh lệnh của Đức Chúa Trời một cách đúng đắn. Trước hết, chúng ta hãy nhìn vào những tội lỗi được định nghĩa bởi nhân loại.
 
Tội lỗi là gì?
Đó là không tuân theo mệnh lệnh của Đức Chúa Trời.
 
Chúng ta đo lường tội lỗi dựa trên lương tâm của chúng ta. Nói cách khác, đó không phải là sự vi phạm giới răn của Đức Chúa Trời, mà được đánh giá dựa trên bối cảnh, trái tim và lương tâm của người đó.
Mỗi cá nhân sẽ tự đưa ra phán đoán của mình. Do đó, cùng một hành động có thể được coi là tội lỗi hoặc không, tùy thuộc vào tiêu chuẩn của từng người. Đó là lý do tại sao Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta 613 luật pháp để sử dụng làm tiêu chuẩn cho sự phán xét.
Sơ đồ dưới đây minh họa các tội lỗi của loài người.
 
Luật quốc gia, luật dân sự
Lương tâm của con người
Luật của Chúa Trời
Đạo đức, chuẩn mực xã hội

 

 
Vì vậy, chúng ta không bao giờ nên đặt tiêu chuẩn dựa trên lương tâm.
Tội lỗi của lương tâm chúng ta không trùng khớp với những gì Đức Chúa Trời đã định nghĩa là tội. Vì thế, chúng ta không nên nghe theo lương tâm, nhưng nên lấy điều răn của Đức Chúa Trời làm tiêu chuẩn cho tội lỗi.
Mỗi người trong chúng ta đều có ý niệm riêng về tội lỗi là gì. Một số người coi đó là thiếu sót của họ, trong khi những người khác nghĩ rằng đó là thái độ bị bóp méo.
Ví dụ, ở Hàn Quốc, việc con cái phải che phủ mộ cha mẹ bằng cỏ, cắt cỏ và chăm sóc mộ cho đến khi chính họ qua đời được coi là nghĩa vụ của con cái. Nhưng trong trường hợp của một bộ lạc nguyên thủy ở Papua New Guinea, họ tôn vinh cha mẹ đã chết của họ bằng cách chia sẻ cơ thể giữa các thành viên trong gia đình và ăn nó. (Tôi không chắc liệu họ có nấu chín trước khi ăn hay không). Dường như nó ngăn chặn cơ thể bị giun ăn thịt. Những phong tục này minh họa rằng khái niệm về tội lỗi của con người có thể rất đa dạng.
Vì vậy, nó là với cả những gì là tốt và những gì là tội lỗi. Tuy nhiên, Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng đó là một tội lỗi không vâng theo mệnh lệnh của Ngài. “Các ngươi bỏ điều-răn của Đức Chúa Trời, mà giữ lời truyền-khẩu của loài người! Ngài cũng phán cùng họ rằng: Các ngươi bỏ hẳn điều-răn của Đức Chúa Trời, đặng giữ theo lời truyền-khẩu của mình” (Mác 7:8-9). Đức Chúa Trời không quan tâm đến cách chúng ta nhìn bề ngoài. Ngài nhìn vào tận cốt lõi của trái tim chúng ta. 
 
 
Tiêu Chuẩn của Bản Thân Là Một Tội Lỗi Trước Mặt Đức Chúa Trời
 
Tội lỗi nghiêm trọng nhất là gì?
Đó là bỏ qua Lời của Đức Chúa Trời.
 
Hãy để tôi nói cho bạn biết tội lỗi trước mặt Đức Chúa Trời là gì. Đó là không sống được theo ý muốn của Ngài. Đó là không tin vào Lời của Ngài. Đức Chúa Trời đã nói rằng sống như những người Pha-ri-si coi thường các điều răn của Đức Chúa Trời và coi trọng sự dạy dỗ truyền thống là tội lỗi. Và Chúa Giêsu coi các Pha-ri-si là những kẻ đạo đức giả.
“Người tin vào Chúa nào? Ngươi thật sự tôn kính và kính trọng ta sao? Người khoe khoang về danh của Tôi, nhưng người có thực sự tôn vinh Tôi không?” Mọi người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài và phớt lờ Lời của Ngài. Và đó là một tội lỗi trước mặt Ngài. Tội lỗi nghiêm trọng nhất là phớt lờ Lời của Ngài. Bạn có biết điều này không? Đó là tội lỗi nghiêm trọng nhất trong tất cả các tội lỗi.
Điểm yếu của chúng ta chỉ là những thiếu sót, chỉ là những hành vi vi phạm đơn giản. Những sai lầm chúng ta mắc phải và những điều sai trái chúng ta gây ra do sự không hoàn hảo của chúng ta không phải là tội lỗi căn bản, mà là sai. Đức Chúa Trời phân biệt giữa tội lỗi và khuyết điểm. Người phớt lờ Lời của Đức Chúa Trời là kẻ có tội, dù họ không có tì vết. Họ là những kẻ tội lỗi lớn trước mặt Đức Chúa Trời. Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu đã quở trách các Pha-ri-sê.
Trong Ngũ Kinh từ Sáng-thế Ký đến Phục-truyền Luật-lệ Ký, có những điều răn nói với chúng ta về những điều nên làm hoặc không nên làm. Chúng là lời của Đức Chúa Trời, là các điều răn của Ngài. Chúng ta không bao giờ có thể giữ chúng 100%, nhưng chúng ta nên nhận ra chúng là các điều răn của Đức Chúa Trời. Ngài đã ban chúng cho chúng ta từ đầu, và chúng ta phải chấp nhận chúng như vậy.
“Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời” (Giăng 1:1). Sau đó, Ngài nói, “Phải có sự sáng; thì có sự sáng” (Sáng-thế Ký 1:3). Ngài đã tạo ra mọi sự. Và Ngài đã thiết lập luật pháp. 
“Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời” (Giăng 1:1, 14). Vậy thì Đức Chúa Trời bày tỏ chính Ngài cho chúng ta như thế nào? Ngài bày tỏ chính Ngài cho chúng ta qua các điều răn. Đức Chúa Trời là Lời và Ngài bày tỏ chính Ngài qua các điều răn. Đức Chúa Trời là Linh. Và chúng ta gọi Kinh Thánh là gì? Chúng ta gọi đó là Lời của Đức Chúa Trời.
Ở đây nói rằng, “Các ngươi bỏ điều-răn của Đức Chúa Trời, mà giữ lời truyền-khẩu của loài người.” Có 613 điều khoản trong luật pháp của Ngài. Làm điều này nhưng không làm điều đó; tôn vinh cha mẹ của bạn, v.v. Trong Lê-vi Ký, nó nói rằng phụ nữ phải làm như thế này và đàn ông phải làm như thế này và phải làm gì khi một con sinh súc rơi xuống mương, v.v. Trong luật pháp của Ngài, có 613 điều khoản. 
Nhưng bởi vì chúng không phải là lời của con người, chúng ta nên suy nghĩ đi suy nghĩ lại về chúng. Chúng ta nên vâng lời Đức Chúa Trời và dù không thể giữ hết tất cả các luật của Ngài, chúng ta ít nhất nên công nhận chúng.
Có lời nào trong lời của Đức Chúa Trời mà không đúng đắn dù chỉ một không? Những người Pha-ri-si đã từ bỏ điều răn của Đức Chúa Trời. Họ giữ truyền thống của loài người trên các điều răn của Ngài. Lời nói của các bậc trưởng lão đã được coi trọng hơn Lời của Đức Chúa Trời. Đó là như vậy khi Chúa Giêsu được sinh ra. Chúa Giêsu đã ghét nhất khi mọi người không nhận ra Lời của Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta 613 điều luật để dạy chúng ta rằng Ngài là Sự Thật, Ngài là Đức Chúa Trời của chúng ta, tội lỗi của chúng ta trước mặt Ngài là gì, và để chỉ cho chúng ta sự Thánh khiết của Ngài. Do đó, vì tất cả chúng ta đều là những tội nhân trước mặt Ngài, chúng ta nên tin vào Chúa Giêsu, người đã được Đức Chúa Trời sai đến vì tình yêu dành cho chúng ta, và chúng ta nên sống bằng đức tin.
Những người bỏ rơi Lời của Đức Chúa Trời, và những người không tin cũng là những kẻ có tội. Những người không thể giữ Lời của Đức Chúa Trời cũng là tội nhân, nhưng bỏ rơi Lời của Đức Chúa Trời là tội lớn nhất. Họ là những người sẽ đi đến địa ngục. Không tin là phạm tội trước mặt Ngài.
 
 

Lý Do Đức Chúa Trời Ban Luật Cho Chúng Ta

 
Tại sao Đức Chúa Trời lại ban luật cho chúng ta?
Để làm cho chúng ta nhận ra tội lỗi của chúng ta và sự trừng phạt cho họ
 
Lý do mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta luật pháp là gì? Để nhận biết tội lỗi của chúng ta và trở về với cánh tay của Ngài. Ngài đã ban cho chúng ta 613 điều luật để chúng ta có thể nhận ra tội lỗi của mình và được cứu chuộc qua Chúa Giêsu. Đây là lý do tại sao Đức Chúa Trời đã ban luật cho chúng ta.
Trong Rô-ma 3:20, người ta nói rằng, “Vì luật pháp cho người ta biết tội lỗi.” Vì vậy, chúng ta biết rằng lý do Đức Chúa Trời ban luật pháp cho chúng ta không phải để buộc chúng ta sống theo đó.
Vậy kiến thức chúng ta có được qua Luật pháp là gì? Đó là chúng ta quá yếu để vâng lời luật pháp một cách toàn diện và rằng chúng ta là những kẻ có tội trước mặt Ngài. Vậy chúng ta nhận ra điều gì từ 613 điều răn trong Luật pháp của Ngài? Chúng ta có thể nhận thức được rằng chúng ta không thể sống theo những thiếu sót của chúng ta và luật pháp của Ngài. Chúng ta nhận ra rằng chúng ta, những tạo vật của Đức Chúa Trời, là những sinh vật bất tài. Chúng ta nhận ra mình là tội nhân trước mặt Ngài, và theo luật pháp của Ngài, tất cả chúng ta đều phải đi vào địa ngục.
Khi chúng ta nhận ra tội lỗi và sự bất lực của mình, chúng ta nên làm gì? Chúng ta có nên cố gắng trở thành một thực thể hoàn chỉnh không? Không. Điều chúng ta phải làm là thừa nhận mình là tội nhân, tin vào Chúa Giêsu, được cứu chuộc qua sự cứu rỗi của Ngài bằng nước và Thánh Linh, và cảm tạ Ngài.
Lý do Ngài ban luật pháp cho chúng ta là để chúng ta nhận ra tội lỗi của mình và hình phạt cho những tội đó, để chúng ta biết rằng chúng ta không thể được cứu khỏi địa ngục mà không có Chúa Giêsu. Nếu chúng ta tin vào Chúa Giêsu là Đấng Cứu của mình, chúng ta sẽ được cứu chuộc. Ngài đã ban luật cho chúng ta để cứu chúng ta.
Ngài ban cho chúng ta Luật pháp để làm cho chúng ta nhận ra mình hoàn toàn tội lỗi và để cứu linh hồn chúng ta khỏi tội lỗi. Ngài đã ban cho chúng ta luật pháp và sai Chúa Giêsu đến để cứu chúng ta. Ngài đã gửi chính con trai của mình để thay thế tội lỗi của chúng ta thông qua phép báp-têm. Và chúng ta có thể được cứu rỗi bằng cách tin vào Ngài. 
Chúng ta phải nhận ra rằng chúng ta là những tội nhân vô vọng và phải tin vào Chúa Giêsu để chúng ta có thể được giải thoát khỏi tội lỗi, trở thành con cái của Ngài và trả lại vinh quang cho Đức Chúa Trời.
Chúng ta nên hiểu Lời của Ngài. Mọi khởi đầu đều từ Ngài. Chúng ta cũng nên bắt đầu với Lời của Ngài, và nhận ra sự thật về sự cứu chuộc qua Lời của Ngài. Chúng ta phải suy nghĩ và phán xét qua Lời Đức Chúa Trời. Đó là niềm tin đúng đắn và chân thật.
 
 
Trong trái Tim Con Người có Gì?
 
Chúng ta nên làm gì trước mặt Đức Chúa Trời?
Chúng ta nên thừa nhận tội lỗi của mình và cầu xin Đức Chúa Trời cứu rỗi chúng ta.
 
Đức tin nên bắt đầu từ Lời của Đức Chúa Trời, và chúng ta nên tin vào Đức Chúa Trời qua Lời Ngài. Nếu không, chúng tôi rơi vào lỗi. Đó sẽ là một niềm tin sai lầm và sai lầm.
Khi các Pha-ri-si và các kinh sư thấy các môn đồ của Chúa Giêsu ăn bánh với đôi tay không rửa, họ không thể đã chỉ trích họ nếu họ đã nhìn nhận nó qua Lời của Đức Chúa Trời. Lời nói cho chúng ta biết rằng bất cứ điều gì đi vào một người từ bên ngoài không thể làm ô uế anh ta vì nó đi vào dạ dày của anh ta, không đi vào trái tim anh ta và nó đi ra ngoài.
Như đã nói trong Mác 7:20-23, “Vậy, Ngài phán: Hễ sự gì từ người ra, đó là sự làm dơ-dáy người! Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác-tưởng, sự dâm-dục, trộm-cướp, giết người, tà-dâm, tham-lam, hung-ác, gian-dối, hoang-đàng, con mắt ganh-đố, lộng-ngôn, kiêu-ngạo, điên-cuồng. Hết thảy những điều xấu ấy ra từ trong lòng thì làm cho dơ-dáy người.” Chúa Giêsu nói rằng con người là những kẻ có tội vì họ sinh ra đã mang tội lỗi. 
Anh có hiểu điều này có nghĩa là gì không? Chúng ta được sinh ra như những tội nhân bởi vì tất cả chúng ta đều là con cháu của A-đam. Nhưng chúng ta không thể nhìn thấy sự thật bởi vì chúng ta không chấp nhận cũng không tin vào tất cả Lời của Ngài. Bên trong trái tim của một con người là gì?
Hãy nhìn vào Mác 7:21-22. “Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác-tưởng, sự dâm-dục, trộm-cướp, giết người, tà-dâm, tham-lam, hung-ác, gian-dối, hoang-đàng, con mắt ganh-đố, lộng-ngôn, kiêu-ngạo, điên-cuồng.” Tất cả những điều này xuất phát từ trái tim của một người và làm ô uế người đó và những người khác.
Trong Thi-thiên có ghi, “Khi tôi nhìn xem các từng trời là công việc của ngón tay Chúa, Mặt trăng và các ngôi sao mà Chúa đã đặt, Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? Con loài người là chi, mà Chúa thăm viếng nó?” (Thi-thiên 8:3-4).
Tại sao Ngài viếng thăm chúng ta? Ngài viếng thăm chúng ta vì Ngài yêu thương chúng ta. Ngài đã tạo ra chúng ta, yêu thương chúng ta và thương hại chúng ta, những kẻ có tội. Ngài đã xóa sạch tất cả tội lỗi của chúng ta và biến chúng ta thành dân của Ngài. “Hỡi Đức Giê-hô-va là Chúa chúng tôi, Danh Chúa được sang cả trên khắp trái đất biết bao; Sự oai nghi Chúa hiện ra trên các từng trời!” (Thi-thiên 8:1) Vua Đa-vít đã hát trong Cựu Ước khi ông nhận ra rằng Đức Chúa Trời sẽ trở thành Đấng Cứu Rỗi cho những kẻ có tội. 
Trong Tân Ước, tông đồ Phao-lô đã nói điều tương tự. Đó là một điều tuyệt vời đến nỗi chúng ta, những tạo vật của Đức Chúa Trời, có thể trở thành con cái của Ngài. Nó chỉ được thực hiện thông qua lòng trắc ẩn của Ngài đối với chúng ta. Đây là tình yêu của Đức Chúa Trời.
Thử sống hoàn toàn theo luật pháp của Đức Chúa Trời, theo một cách nào đó, là thách đấu Ngài. Đó cũng là suy nghĩ xuất phát từ sự ngu dốt của chúng ta. Sống ngoài tình yêu của Ngài trong khi cố gắng giữ luật pháp và cầu nguyện là không đúng. Đó là ý muốn của Đức Chúa Trời để chúng ta nhận ra rằng chúng ta là tội nhân qua Luật pháp và tin vào sự cứu chuộc của nước và huyết (Đức Thánh Linh).
Lời của Ngài được viết trong Mác 7:20-23, “Hễ sự gì từ người ra, đó là sự làm dơ dáy người! Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác tưởng, sự dâm dục, trộm cướp, giết người, tà dâm, tham lam, hung ác, gian dối, hoang đàng, con mắt ganh đố, lộng ngôn, kiêu ngạo, điên cuồng. Hết thảy những điều xấu ấy ra từ trong lòng thì làm cho dơ dáy người.” 
Chúa Giêsu đã nói rằng những gì xuất phát từ con người, những tội lỗi bên trong, làm ô uế họ. Thức ăn mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta không thể làm ô uế con người. Tất cả các tạo vật đều sạch sẽ, nhưng chỉ những điều xuất phát từ một người, tức là tội lỗi của họ, mới làm ô uế họ. Chúng ta đều sinh ra là hậu duệ của A-đam. Vậy chúng ta được sinh ra như thế nào? Chúng ta sinh ra mang theo mười hai loại tội lỗi.
Vậy, chúng ta có thể sống mà không có tội không? Chúng ta sẽ tiếp tục phạm tội, vì chúng ta sinh ra đã mang tội. Chúng ta có thể ngăn mình phạm tội chỉ vì chúng ta biết Luật pháp không? Chúng ta có thể sống đúng theo các điều răn được không? Không.
Càng cố gắng, chúng ta càng thấy khó khăn hơn. Chúng ta nên nhận ra giới hạn của mình và từ bỏ. Sau đó, với tâm hồn khiêm tốn, chúng ta có thể chấp nhận Phép Báp-têm và huyết của Chúa Giêsu, điều đó cứu rỗi chúng ta.
Tất cả 613 điều khoản của luật pháp đều đúng và công bằng. Nhưng con người là những kẻ có tội ngay từ khi được thụ thai trong bụng mẹ. Khi chúng ta nhận ra rằng luật pháp của Đức Chúa Trời là đúng nhưng chúng ta được sinh ra là những tội nhân không bao giờ có thể trở nên công bình bởi chính chúng ta, chúng ta cũng nhận ra rằng chúng ta cần lòng thương xót của Đức Chúa Trời và cần được cứu với sự cứu chuộc của Chúa Giêsu trong nước, huyết và Thánh Linh. Khi chúng ta nhận ra rằng chúng ta không thể trở thành người công chính tự bản thân và sẽ đi đến địa ngục vì tội lỗi, chúng ta không thể không dựa vào sự cứu chuộc của Chúa Giêsu.
Chúng ta phải biết rằng, chúng ta không thể tự mình trở nên công chính, hay tốt đẹp trước mặt Đức Chúa Trời. Vì thế, chúng ta phải thừa nhận trước mặt Đức Chúa Trời rằng chúng ta là những tội nhân được định sẵn để đi xuống địa ngục, và chúng ta phải có lời cầu nguyện với Ngài, “Đức Chúa Trời, xin hãy cứu tôi khỏi tội lỗi của tôi và thương xót tôi.” Sau đó, Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ gặp gỡ chúng ta trong Lời Ngài. Bằng cách này, chúng tôi có thể được cứu rỗi.
Chúng ta có xu hướng xem lời cầu nguyện của Đa-vít là Lời được ghi chép của Đức Chúa Trời. “Hầu cho Chúa được xưng công-bình khi Chúa phán, Và được thanh-sạch khi Chúa xét-đoán” (Thi-thiên 51:4). 
Đa-vít biết rằng mình là một khối tội lỗi, đủ xấu xa để bị ném xuống địa ngục, nhưng ông đã thừa nhận điều đó trước mặt Đức Chúa Trời. “Nếu Ngài gọi tôi là kẻ có tội, tôi là kẻ có tội; nếu Ngài gọi tôi là người công chính, tôi là người công chính; nếu Ngài cứu tôi, tôi sẽ được cứu; và nếu Ngài gửi tôi xuống địa ngục, tôi sẽ kết thúc ở địa ngục.”
Đây là đức tin đúng đắn. Đây là cách chúng ta được cứu. Đây là cách chúng ta nên làm nếu chúng ta hy vọng trở nên sẵn sàng tin vào sự cứu chuộc của Chúa Giêsu.
 
 

Chúng Ta Nên Biết Chính Xác Tội Lỗi Của Mình Là Gì

 
Vì chúng ta đều là hậu duệ của A-đam, chúng ta đều có dục vọng trong trái tim mình. Nhưng Đức Chúa Trời nói gì với chúng ta? Người bảo chúng ta không được ngoại tình. Trong lòng chúng ta có sự giết người, Đức Chúa Trời nói với chúng ta điều gì? Đức Chúa Trời bảo chúng ta đừng giết người. Chúng ta đều phản nghịch cha mẹ trong lòng, nhưng Ngài bảo chúng ta phải tôn kính cha mẹ. Chúng ta nên nhận ra rằng tất cả Lời của Ngài đều đúng và tốt, và chúng ta đều có tội trong lòng.
Cái này đúng hay không đúng? Nó hoàn toàn đúng. Vậy chúng ta phải làm gì trước mặt Đức Chúa Trời? Chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta là những khối tội lỗi, là những kẻ tội lỗi không có hy vọng. Không đúng khi nghĩ rằng chúng ta đã công chính ngày hôm qua vì đã làm việc tốt và trở thành kẻ tội lỗi hôm nay vì đã phạm tội. Chúng ta sinh ra đã là kẻ có tội. Dù chúng ta có làm gì đi nữa, chúng ta vẫn sẽ là tội nhân. Đây là lý do tại sao chúng ta nên được cứu chuộc qua nước và huyết của Chúa Giêsu.
Chúng ta không phải là tội nhân vì những hành động như ngoại tình, giết người, trộm cắp, mà chúng ta là tội nhân vì sinh ra đã là tội nhân. Chúng ta sinh ra đã mang theo mười hai loại tội lỗi. Bởi vì chúng ta được sinh ra là tội nhân trong mắt Đức Chúa Trời, chúng ta không bao giờ có thể trở nên tốt bởi những nỗ lực của riêng mình. Chúng ta chỉ có thể giả vờ là tốt.
Chúng ta sinh ra đã có tâm trí đầy tội lỗi như giết người, trộm cắp, v.v. Vậy, làm sao chúng ta có thể được coi là công chính chỉ vì chúng ta không thực sự phạm những tội này? Chúng ta không bao giờ có thể tự mình trở nên công chính trước mặt Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta tự xưng mình là công chính, đó là sự đạo đức giả. Chúa Giêsu gọi những người Pha-ri-si và thầy thông giáo là ‘những người Pha-ri-si giả hình và thầy thông giáo’. Con người sinh ra đã là tội nhân. Họ phạm tội trước Đức Chúa Trời cả đời.
Bất cứ ai cho rằng mình chưa từng đánh nhau, chưa đánh ai hay lấy trộm dù chỉ một cây kim của ai trong suốt cuộc đời là nói dối vì con người sinh ra là tội nhân. Người đó là kẻ nói dối, tội nhân và đạo đức giả. Đây là cách Đức Chúa Trời nhìn họ.
Bạn là một tội nhân bẩm sinh. Ngay cả khi bạn không phạm một tội lỗi nào, bạn cũng sẽ xuống địa ngục. Ngay cả khi bạn thường tuân giữ Luật pháp và hầu hết các điều răn, bạn vẫn là một tội nhân với định mệnh phải xuống địa ngục.
Vậy chúng ta phải làm gì trước mặt số phận như vậy? Chúng ta phải cầu xin lòng thương xót của Ngài và trông cậy vào Ngài để được cứu khỏi tội lỗi. Nếu Ngài không cứu chúng ta, chúng ta không thể không xuống địa ngục. Đây là số mệnh của chúng ta.
Những người chấp nhận Lời của Ngài cũng thừa nhận rằng họ thực sự là tội nhân. Và họ cũng biết rằng họ là những người công chính. Do đó, họ biết rằng đặt Lời của Ngài sang một bên mà không thể nhận ra Lời của Ngài là một tội lỗi. Những người chấp nhận Lời của Ngài là những người công bình, mặc dù họ từng là tội nhân trước đây. Họ được tái sinh từ Lời của Ngài và nhận được ân điển của Ngài. Họ là những người được phước lành nhất.
 
 
Những Người Cố Gắng Nhận Được Cứu Thông Qua Việc Làm Của Mình Vẫn Là Tội Nhân
 
Ai vẫn là tội nhân ngay cả sau khi tin vào Chúa Giêsu?
Những người cố gắng được cứu chuộc thông qua việc làm của mình
 
Chúng ta hãy xem Ga-la-ti 3:10 và 11. “Vì mọi kẻ cậy các việc luật pháp, thì bị rủa sả, bởi có chép rằng: Đáng rủa thay là kẻ không bền đỗ trong mọi sự đã chép ở sách luật, đặng làm theo những sự ấy! Vả lại chẳng hề có ai cậy luật pháp mà được xưng công bình trước mặt Đức Chúa Trời, điều đó là rõ ràng lắm, vì người công bình sẽ sống bởi đức tin.”
Người ta nói rằng ai không tiếp tục thực hiện mọi điều được ghi trong sách luật đều bị nguyền rủa. Những người tin Chúa Giêsu nhưng cố gắng để được xưng công bình bởi việc làm của họ thì bị nguyền rủa. Những người đang cố gắng được biện minh qua công việc của họ ở đâu? Họ đang dưới lời nguyền của Đức Chúa Trời.
Tại sao Đức Chúa Trời ban cho chúng ta Luật pháp? Ngài ban cho chúng ta luật pháp để chúng ta nhận biết tội lỗi của mình (Rô-ma 3:20). Để chúng ta nhận ra rằng chúng ta là những tội nhân hoàn toàn và chúng ta được định sẵn để đi xuống địa ngục.
Hãy tin vào Phép Báp-têm của Chúa Giêsu, Con của Đức Chúa Trời, và được tái sinh bởi nước và Thánh Linh. Sau đó bạn sẽ được cứu rỗi khỏi tội lỗi của mình, trở thành người công chính, có sự sống đời đời, và đi lên nước thiên đàng. Hãy có đức tin trong trái tim của bạn.
 
 
Tội Kiêu Ngạo Nhất Trong Thế Gian
 
Tội lỗi ngạo nhất trên thế gian là gì?
Để cố gắng sống theo Luật pháp
 
Không có gì quan trọng hơn là tin vào Đức Chúa Trời. Chúng ta được phước bởi đức tin vào phước lành của Ngài. Đức Chúa Trời đã quyết định cứu những người có đức tin vào Lời của Ngài.
Nhưng ngày nay, trong số các tín hữu, có nhiều người cố gắng sống theo luật pháp của Ngài. Phần lớn các tín đồ Cơ Đốc giáo đều như vậy. Đáng khen ngợi là họ cố gắng sống theo Luật, nhưng làm thế nào có thể được?
Chúng ta phải nhận ra rằng thật ngu ngốc biết bao khi cố gắng sống theo Luật pháp của Ngài. Càng cố gắng, chúng ta càng thấy khó khăn hơn. Ngài đã nói, “Đức tin đến bởi sự người ta nghe, mà người ta nghe, là khi lời của Đấng Christ được rao giảng” (Rô-ma 10:17). Chúng ta cần bỏ đi sự kiêu ngạo của mình để được cứu rỗi.
 
 

Chúng ta Phải từ Bỏ các tiêu Chuẩn Của riêng Mình để Được Cứu

 
Chúng ta phải làm gì để được cứu rỗi?
Chúng ta phải từ bỏ tiêu chuẩn của chính mình.
 
Làm thế nào một người có thể được cứu rỗi? Điều khả thi chỉ có khi anh/chị ấy nhận biết mình là tội nhân. Có nhiều người chưa được cứu chuộc vì họ không thể từ bỏ niềm tin và nỗ lực sai lầm của mình.
Đức Chúa Trời nói rằng những người bị Luật pháp ràng buộc sẽ bị nguyền rủa. Những người tin rằng họ có thể trở nên công chính dần dần khi họ tiếp tục tin vào Chúa Giêsu và cố gắng tuân thủ luật pháp đang dưới lời nguyền của Ngài. Họ tin vào Đức Chúa Trời, nhưng họ vẫn nghĩ rằng họ phải sống theo luật pháp để được cứu rỗi.
Bạn thân mến, chúng ta có thể trở nên công chính qua những việc làm của chúng ta trong khi chúng ta còn sống không? Chúng ta trở nên công chính chỉ nhờ tin vào Lời của Chúa Giêsu, và chỉ khi đó chúng ta mới được cứu chuộc. Chỉ bằng cách có đức tin vào Phép Báp-têm của Chúa Giêsu, huyết của Ngài, và việc Chúa Giêsu là Đức Chúa Trời, chúng ta mới được cứu chuộc.
Đó là lý do tại sao Đức Chúa Trời đã chuẩn bị luật của đức tin cho chúng ta như một cách để trở nên công chính. Sự cứu chuộc bởi nước và Thánh Linh không nằm ở công việc của con người mà nằm ở niềm tin vào Lời của Đức Chúa Trời. Và Đức Chúa Trời đã cứu chúng ta vì đức tin đó. Đức Chúa Trời đã hoạch định và hoàn tất như thế.
Tại sao những người đã tin vào Chúa Giêsu lại không được cứu chuộc? Bởi vì họ không chấp nhận Lời cứu chuộc của nước và Thánh Linh. Tuy nhiên, chúng ta, những người không hoàn hảo, cũng đã được cứu chuộc nhờ tin vào lời của Đức Chúa Trời.
“Và có hai người nữ đương xay cối, một người được đem đi, còn một người bị để lại” (Ma-thi-ơ 24:41). Người ở lại là người chưa được cứu chuộc. Tại sao một người lại được đưa đi và một người khác lại bị bỏ lại?
Lý do là vì một trong hai người đã nghe và tin vào Lời của Đức Chúa Trời. Một người khác đã làm việc chăm chỉ để giữ Luật cuối cùng đã bị ném xuống địa ngục. Anh ấy đã cố gắng bò lên về phía Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời đã rung lắc anh ta xuống như cách chúng ta xua đuổi một con sâu bọ khi nó cố leo lên chân của chúng ta. Nếu một người cố gắng bò lên gặp Đức Chúa Trời bằng cách cố gắng tuân thủ luật pháp, họ chắc chắn sẽ bị ném vào địa ngục.
Đó là lý do tại sao chúng ta phải được cứu chuộc bởi đức tin vào nước và Thánh Linh.
“Vì mọi kẻ cậy các việc luật pháp, thì bị rủa sả, bởi có chép rằng: Đáng rủa thay là kẻ không bền đỗ trong mọi sự đã chép ở sách luật, đặng làm theo những sự ấy! Vả lại chẳng hề có ai cậy luật pháp mà được xưng công bình trước mặt Đức Chúa Trời, điều đó là rõ ràng lắm, vì người công bình sẽ sống bởi đức tin” (Ga-la-ti 3:10-11, Rô-ma 1:17).
Không tin vào Lời Đức Chúa Trời là một tội trước mặt Đức Chúa Trời. Ngoài ra, việc đặt Lời của Đức Chúa Trời sang một bên theo tiêu chuẩn của bản thân cũng là tội. Con người chúng ta không thể sống theo luật pháp của Ngài vì tất cả chúng ta đều là tội nhân bẩm sinh. Và chúng ta tiếp tục phạm tội suốt đời mình. Chúng ta phạm tội ở đây một chút, ở kia một chút, và phạm tội ở mọi nơi chúng ta đến. Chúng ta phải nhận ra rằng xác thịt của chúng ta không thể không phạm tội.
Con người giống như một cái xô phân lớn. Nếu chúng ta cố gắng mang nó đi khắp nơi, chúng ta sẽ làm đổ nội dung bên trong trên đường đi. Chúng ta cũng như vậy. Chúng ta cứ tiếp tục làm đổ tội lỗi mọi nơi chúng ta đi. Bạn có thể hình dung nó không?
Bạn vẫn sẽ giả vờ rằng mình thánh thiện sao? Nếu bạn có thể nhìn thấy bản thân mình một cách rõ ràng, bạn sẽ từ bỏ việc cố gắng vô ích để trở nên thánh thiện và tin vào nước và huyết của Chúa Giêsu.
Chúng ta cần phải bỏ đi sự cứng đầu của mình và thừa nhận rằng chúng ta là những kẻ tội lỗi trước mặt Đức Chúa Trời. Sau đó, chúng ta phải trở lại với Lời Ngài và khám phá xem Ngài đã cứu họ như thế nào bằng nước và Thánh Linh. 
 
Bài giảng này cũng có sẵn ở định dạng sách điện tử. Nhấp vào bìa sách bên dưới.
BẠN ĐÃ THẬT SỰ ĐƯỢC SANH LẠI BẰNG NƯỚC VÀ THÁNH LINH CHƯA? [Ấn Bản Mới Được Sửa Đổi]