4-2. Ông viết rằng, "chúng ta có thể trở nên hoàn toàn vô tội khi chúng ta tin nơi Phúc âm Nước và Thánh Linh trong lòng chúng ta." Nhưng Kinh thánh nói rằng, "Ví bằng chúng ta nói mình không có tội chi hết, ấy là chính chúng ta lừa dối mình, và lẽ thật không ở trong chúng ta. Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác. Nhược bằng chúng ta nói mình chẳng từng phạm tội, ấy là chúng ta cho Ngài là kẻ nói dối, Lời Ngài không ở trong chúng ta" (I Giăng 1:8-10). Ông giải thích phân đoạn Kinh thánh này như thế nào? Chẳng phải phân đoạn này có nghĩa là chúng ta là tội nhân cho đến khi chúng ta chết và chúng ta nên cầu nguyện ăn năn để được tha thứ tội của chúng ta mỗi ngày sao?